Có khác biệt giữa tồn tại và
sống. Tồn tại chỉ là kéo lê - kéo lê từ chiếc nôi tới nấm mồ, tự hỏi khi nào
nấm mồ sẽ tới. Trong khoảng giữa chiếc nôi và nấm mồ, sao lại sợ?
Cái chết là chắc chắn... và bạn
chẳng có gì để mất cả. Bạn tới mà chẳng có gì. Nỗi sợ của bạn chỉ là phóng
chiếu. Bạn không có gì để mất cả, và một ngày nào đó cái bạn có nhất định biến
mất.
Nếu cái chết mà không chắc chắn,
sẽ có chất liệu nào đó trong ý tưởng về việc tạo ra an toàn. Nếu bạn có thể
tránh được cái chết, thế thì một cách tự nhiên sẽ là hoàn toàn đúng để tạo ra
rào chắn giữa bạn và cái chết. Nhưng bạn không thể né tránh được nó, thế thì
sao lại bận tâm?
THM sưu tầm