Thân phận con người dường như bị
ném ra ngơ ngác giữa đời sống, ngẫu nhiên, hoàn cảnh giới hạn, hữu hạn tính,
cuộc đời là sự hướng về cái chết, sự cô đơn không thể chia sẻ, sự bất định và
mong manh của kiếp người như Aristote từng than: Tôi sinh trong mê muội, sống
trong hồi hộp, chết trong hoài nghi.
Ðời người cũng vô nghĩa đến độ
khó chịu đựng như huyền thoại Sysiphe: Suốt đời lăn tảng đá lên núi cao, tảng
đá sẽ rớt xuống trở lại và rồi lại lăn lên tiếp để rồi lại rớt xuống, phải
chăng đó là từng kiếp đời thất bại không thể giải thoát của con người?
THM sưu tầm