Cuộc đời như ảo ảnh, như bóng mây
tan hợp, là bể khổ chơi vơi, nó vẫn luôn tồn tại giữa cuộc đời một cách sâu
lắng, mênh mang, có lúc bàng bạc. Nó không có hình dáng nhất định nhưng lại có
thể giằng xé, vò nát tâm hồn con người qua những đêm dài không ngủ.
Những khắc khoải, những nỗi đau
xé lòng, cắn rứt mãi không nguôi qua năm dài tháng rộng, phá hại cơ thể khiến
người ta phải ngày ngày sống trong nỗi đau đớn tuyệt vọng vô bờ. Những nụ cười
héo hắc như những giọt lệ khô lăn dài theo kiếp sống phù du. Vận mạng con người
thật quá đổi mong manh, bèo mây tan hợp như sương khói, như ráng chiều đỏ lựng
cuối chân trời.
Và hơn thế nữa, khổ đau có lúc
mang những hình dáng thăng hoa, con người sống trong sự giàu sang, nhung lụa,
đầy ắp tình yêu thương và hạnh phúc, có thể đưa con người đi vào những giây
phút thật ngọt ngào, nhưng rồi tất cả những hạnh phúc, niềm vui đó không thể
bền lâu mà thật ngắn ngủi, dễ vỡ như mây, như khói, có rồi không. Nó như mặt
biển xanh rì làm êm dịu tâm hồn con người, nhưng có lúc nó nhấn chìm con người
sâu vào lòng đại dương đầy đau khổ, thất vọng não nề, đau thương và sầu hận.
THM sưu tầm