Luật nhân quả quá khắc nghiệt, không thể ai đi thay cho ai được mà phải chính các con.

Phải thấy như thật đời khổ, khổ vô cùng khổ; mà phải thấy như thật các pháp thế gian là ảo mộng vô thường, có gì mà dính mắc không buông bỏ được; mà phải thấy như thật các dục lạc thế gian là trò cám dỗ dễ lôi cuốn con người vào khổ cảnh đau thương, thế mà ngu si gì cắm cổ vào đó.

Mà phải thấy như thật tình cảm gia đình là những sợi dây vô tình trói buộc chặt chẽ mọi người để rồi chết dần mòn trong khổ đau yêu thương từ đời này sang đời khác thế mà không bứt bỏ nổi hay sao?

Mà phải thấy như thật đời là một sân khấu của nhân quả, có gì đâu là chân thật mà yêu mến, không chịu rời xa; mà phải thấy như thật đời là một bãi rác ô nhiểm, bất tịnh thối tha, uế trược, v.v... có gì đâu mà không nhàm chán để rồi phải chết trrên đống rác hôi thối ấy.

Xưa Ðức Phật dạy: Các Thầy Tỳ Kheo hãy quán tưởng nhàm chán các pháp thế gian thì con đường tu mới có giải thoát. Nếu không nhàm chán, dù chỉ còn một chút xíu không nhàm chán thì xả tâm chưa thật sạch. Xả tâm chưa thật sạch thì con đường giải thoát chỉ mới bắt đầu mà thôi.

Nói như vậy không có nghĩa là ức chế bắt buộc tâm mình phải nhàm chán mà phải do sự tu tập đúng cách thì tâm nhận rõ như thật các pháp thế gian vô thường, vô ngã và toàn mang đến sự khổ đau, thì chừng đó mới thật sự là nhàm chán.

Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi