Thời gian vẫn trôi, dòng đời vẫn
cứ trôi – vạn vật trên thế gian có lẽ đều chịu chung số phận nhân quả – luân
hồi, sinh – tử.
Ngày nào ta còn trẻ con thế mà
bây giờ đã bước sang bên kia đỉnh dốc cuộc đời. Quãng đời đã qua ngẫm lại biết
bao dâu bể trầm luân. Cuộc sống vẫn nhiêu khê và lắm nỗi băn khoăn khắc khoải!.
Thân ta chỉ là một hạt bụi mù giữa sa mạc mênh mông mờ mịt của cuộc đời. Nhưng
gió trần gian vẫn cuốn mình theo vòng xoáy vô tình vô định.
Cuộc đời giống như giấc mộng Lão
– Trang. Vui, buồn, được, mất – rồi có nghĩa gì đâu? Tất cả đều như bọt nước
đầu ghềnh, phù du cuối bãi mà thôi. Sao người với nhau lại ganh ghét, tranh
giành, thậm chí làm những chuyện mất cả tình người, rồi khi về với “đất mẹ” cũng chỉ với hai bàn tay buông xuôi?
Đã biết kiếp người là hư ảo,
nhưng có mấy ai quên được hết chuyện hồng trần?
THM sưu tầm