Ta chợt nhận ra đời người cũng
như chiếc lá úa còn vắt vẻo trên cành chưa muốn buông rơi. Phải chăng đời người
như một vòng lẩn quẩn của sinh – lão – bệnh – tử mà trong đó có vô vàng thứ gọi
là đau khổ? Phải chăng ta sinh ra là để trãi qua tất cả các cung bậc thăng –
trầm của cuộc sống, nếm đầy đủ vị ngọt – mặn của cuộc đời, xuýt xoa những yêu
thương và ghét bỏ để xong rồi ta lại quay về với cát bụi của hư vô??
Ta vẫn cứ lặng im giữa cuộc đời
hối hả để ngắm nhìn mọi thứ diễn ra theo qui luật của nó, để ta nhận ra rằng
không có gì là tồn tại mãi mãi. Đời dẫu có họp ắt sẽ lại ly, những người chưa
gặp nhau chưa biết nhau rồi cũng sẽ có ngày họ lướt qua nhau, chỉ là lướt qua
nhau thôi rồi để lại cho nhau những kí ức dù ít dù nhiều. Bởi kết cuộc sau cùng
cũng chỉ là một chữ “ly”, không ly kiểu này thì cũng ly theo cách khác mà
chăng!
Ta vẫn cứ đi giữa cuộc đời dày
lắm chua ngoa của những cành gai nhọn, để ta cảm nhận được rằng con người dẫu
có hô hào hay chai sạn vì năm tháng thì vẫn là kẻ yếu mềm nhất mà thôi, chỉ là
họ biết cách để che đi điều đó. Người ta có thể nở một nụ cười, nói một câu đùa
gọi là “đánh trống lãng” để giấu nhẹm những hố trống không màu trong bảng nhạc
nhịp trầm ấy, nhưng phải đến bao giờ mới có thể bước chân ra khỏi thứ gọi là
“khỏa lấp” ấy đây?
THM sưu tầm