Quý vị cần xét kỹ dục ăn uống,
rất là quan trọng trong cuộc sống hàng ngày. Người ngoài đời vì ăn uống mà sinh
tâm tham lam nên người ta xâu xé lẫn nhau, giết hại nhau, chà đạp lên nhau
không chút lòng xót thương, so sánh với loài vật thì chúng ta cũng không khác.
Phải không quý vị?
Vì ăn uống mà người ta nghèo đói,
khổ sở, nợ nần; vì ăn uống mà người ta làm đủ điều gian lận, mánh khóe; vì ăn
uống mà sản nghiệp tiêu tan; vì ăn uống mà cốt nhục tương tàn; vì ăn uống mà
phải dầm sương, dãi nắng, chạy xuôi, chạy ngược, buôn tảo, bán tần. Quý Phật tử
có thấy không?
Cái dục về ăn uống đối với đời
người nó mang đến sự khổ đau biết là dường nào! Vậy từ đây về sau, quý Phật tử
phải dùng nghị lực dũng mãnh chống lại cái dục về ăn uống. Chỉ ăn ngày một bữa
mà thôi, ngon dở, nguội lạnh không màng. Chỉ cần giải quyết nghiệp đói của thân
là đủ lắm rồi, đủ để thân yên ổn, thanh tịnh, tu tập Thiền Định, giải quyết
luân hồi sanh tử.
Đừng nghĩ rằng nay đòi ăn thứ
này, mai đòi ăn thứ kia. Người tu hành ai cho gì ăn nấy, ngon cũng ăn, dở cũng
ăn, không khen, không chê, không ham, không thích, chỉ ăn đủ no lòng mà thôi.
Đừng sanh tâm lý luận “Ăn như vậy thiếu chất bổ”. Đó là cái lý luận chạy theo
ăn uống.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi