Sống rồi sẽ chết, sẽ phải chết, bởi không có ai sanh ra rồi sống mãi. Người lành người dữ, người cao người thấp, người sang kẻ hèn, tất cả đều sẽ chết. Cái chết quả là cái đích mà ai cũng sẽ phải tới.

Đi học thì có người còn bỏ dỡ, chạy đua thì cũng có người bỏ cuộc, đi đánh giặc thì sợ quá có người đã đào ngũ, bán buôn lỗ lã thì cũng có thể đổi nghề, hình như không dễ thì khó, việc gì người ta cũng có thể thay đổi cái đích nhắm của mình, nhưng trong đường đời này thì ai cũng “cắm đầu, nhắm mắt” bước tới.

Cái lạ là trong các cuộc đua ai cũng lo đi mau tới đích, còn cái đích này, ai cũng muốn tới chậm. Buôn bán thì muốn làm giàu mau, đi học thì muốn được đậu đạt sớm, làm quan thì mong được mau thăng quan tiến chức, còn đi đến cái đích này, hình như ai muốn đến chậm. Tuy có than rằng đời là bể khổ, nhưng có người cũng sẵn sàng và mong được chịu cái khổ đó lâu hơn!

Con đường của cuộc đời tuy không có bảng chỉ đường, nhưng ai cũng biết, đó là con đường một chiều, có đi tới mà không có đi lui, cứ theo một chiều mà tiến tới. Trên các con đường ở đời có lúc ta còn có thể dừng lại, nhưng trên con đường của cuộc đời thì lại không có lúc nào ta có thể dừng lại. Dừng lại mà còn không được thì nói gì là lùi lại! Không thể quay đầu trở lại để trốn tránh, chuyến xe đời cứ tiếp tục đi tới, …

Có phải cái đích cuối cùng của cuộc đời là sự chết? Đó mới chính là cùng đích.

THM sưu tầm