Khi vào đời đỏ hon hỏn. Trần
trụi. Tay không. Thế rồi được mớm, được ủ (khi còn trứng nước), lớn lên thì
"rước" vào nào là thực phẩm, nào là y phục, nào là kiến thức. Khi
trưởng thành "rước" thêm người phối ngẫu. Rồi sinh sôi, nảy nở: con
cái, tiền bạc, nhà cửa, xe cộ, địa vị, danh vọng …
Từ cái cục đỏ hon hỏn dạo nào bây
giờ đã đắp lên, tô lên bao nhiêu là thịt là xương, là tình là nghĩa, là đam mê,
là dục vọng, là trách nhiệm, là tính toan. Từ cái trần trụi ban đầu giờ đã quấn
quanh thân bao nhiêu là quần là, áo lượt, giày dép, nón, khăn, trang sức, hương
thơm. Từ đôi bàn tay không giờ đã leng keng, lủng lẻng những cái chìa khóa
(khóa xe, khóa nhà, khóa phòng, khóa cổng, khóa garage, khóa safe box, khóa tủ,
khóa rương ..). Cái tâm trong trẻo của thủa ấu thời giờ đục lờ sắc mầu của lo
toan, của vui buồn, thương hận, của ham muốn không ngừng nghỉ những cái chưa
có, hoặc muốn có nhiều hơn, đầy hơn, "đã" hơn …
. …Khi đến cõi đời, ta đỏ hon
hỏn, run rẩy, trần trụi, tay không. Khi ta đi, xác bầm đen, bất động, được
người sống tẩn liệm, điểm tô bằng y phục chỉnh tề, nhưng vẫn tay không. Chỉ có
tiếng đời thì còn lại, mãi mãi: "Hùm chết để da, người ta chết để
tiếng". Tiếng gì??? - Ðó là chuyện "Ðại sự" của mỗi phàm nhân
chúng ta vậy nhỉ!?!?
Mai tôi đi chắc trời mưa mau
Mưa thì mưa, tôi không bước vội
Sớm muộn gì thì cũng phải xa nhau
(Nguyên Sa)
Vâng. Sớm muộn gì thì cũng phải
xa nhau. Xa nhau bởi Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Xa nhau bởi Thành, Thịnh, Suy, Hủy.
Xa nhau bởi Thành, Trụ, Hoại, Không.
Vâng. Xa nhau nghìn thu. Xa nhau
vĩnh cửu. Xa nhau tuyệt mù!!!
THM sưu tầm