Con người đến với cuộc đời này có
2 bàn tay trắng, mà rời khỏi thế gian cũng hai bàn tay trắng, mang theo được
gì? Một người tung hoành ngang dọc cả cuộc đời, danh vọng tiếng tăm lừng lẫy
đến khi qua đời cũng giống như một người ăn mày ngoài phố, tay trắng vẫn là tay
trắng. Tình cảm cũng thật vô thường, có lúc cuồng dại, có lúc lại lạnh băng
đến tàn nhẫn.
Vẫn biết là thay đổi, sao lòng
vẫn cứ níu kéo? Mà chính cái níu kéo đó gây nên đau khổ vô cùng. Vẫn biết là
đau khổ, vẫn biết là nhẫn tâm, vẫn biết đến cuối cùng tất cả chỉ là phù du, sao
vẫn cố chấp?
THM sưu tầm