Cuộc đời, suy cho cùng mấy ai tròn vẹn. Chúng ta có cái này thì không có cái kia. Cũng có những thứ ông trời đã cho ta rồi lại nhẫn tâm lấy đi mất. Chúng ta không cam tâm, không đành lòng. Và chúng ta đi kiếm tìm sự đủ đầy tròn vẹn bằng những tham vọng, mưu mô. Thậm chí chà đạp lên nhau, không ngại giành giật cả hạnh phúc còn đang nằm trong bàn tay kẻ khác.

Và rồi chúng ta được gì? Mưu sinh đến mệt nhoài. Yêu thương đến căm hận, mệt mỏi với những chặng đường đời đầy hỉ, nộ, ái, ố, sân, si. Thì cuối con đường ấy đều đến một cái đích giống nhau, ấy là dừng lại ở nghĩa trang lạnh vắng.

Vậy thôi, sẽ bớt đi hờn giận và trách móc. Sẽ bớt đi những bon chen và đòi hỏi. Sẽ thôi không nghĩ quá nhiều về tương lai, dẫu đường đời con dài và chông gai quá đỗi. Chỉ cần biết hiện tại đây thôi, khi mỗi ngày qua đi không có biến cố nào xáo trộn. Chỉ cần như thế, chỉ cần mỗi ngày cứ bình yên trôi đi.

THM sưu tầm