Hầu như tất cả mọi hoạt động của
con người phải chăng đều nhằm một mục đích là ngăn cản con người cảm nhận được
đời mình, nhờ sự phân tán liên tục các dòng tư tưởng của họ. Sự chuyển biến
điên cuồng này là một trò múa rối, một ảo giác làm cho con người ta quên mất
mình là ai.
Thế nhưng tại sao người cao
thượng luôn mong muốn điều ngược lại? Tại sao họ lại mong muốn được cam chịu
khổ đau vì cuộc sống? Bởi vì họ đã vễnh tai lên để nghe ngóng và ý thức được
vấn đề, họ tuyên bố: "tôi chỉ muốn là tôi thôi". Vấn đề này thực sự
là kinh khủng, bởi vì nó đặt ra cho người ta một câu hỏi phi thường: Tại sao
tôi phải sống trên đời? Tôi đã học được gì từ đời sống này? Làm thế nào tôi mới
có thể trở thành tôi? Họ luôn băn khoăn day dứt và nhận thấy rằng không ai đau
khổ hơn mình....
Trái lại thì những con người đồng
loại với họ đang say sưa giơ cả hai tay về những biến cố huyễn hoặc đang được
bày ra trên sân khấu, trong đó có cả hàng trăm vai trò khác nhau, người trẻ
tuổi, kẻ già nua, bậc cha mẹ, công dân, thầy tu, công chức, nhà buôn... tất cả
đều khoe khoang và chỉ nghĩ đến tấn hài kịch mà họ đang đóng với nhau, không
nghĩ gì tới thế giới mà họ đang sống.
Với câu hỏi: tại sao tôi sống
trên đời? Họ sẽ lập tức trả lời với vẻ kiêu hãnh: để trở thành một công dân
tốt, một nhà thông thái, một luật sư... nhưng dù sao đi nữa thì những con người
này vẫn cứ là họ, là một đồ vật không hơn không kém chứ chẳng phải thứ gì khác.
Theo Nietzsche
THM sưu tầm