
Nhiều người nghĩ rằng, cuộc đời
này vốn ngắn ngủi, không tận hưởng cho trọn vẹn thì quả là phí lộc trời. Do đó
họ một đời tranh đấu, bon chen rồi truy hoan, buông thả. Nhưng liệu có phải
người ta chỉ đến thế gian này để sống trong một kiếp, để hưởng lạc thú trần
gian?
Có phải mọi thứ trên cõi hồng
trần này đều là huyễn mộng, đều là hư ảo? Công danh, lợi lộc của đời người ta
qua nhanh như sương khói, chẳng thể vững bền? Những đấu tranh quyết liệt, vô
tận kia cuối cùng tự chuốc lấy tổn thương, oán hận?
Nhân sinh đúng là một giấc mơ
màng, trăm năm trôi qua tựa như mộng. Một đời người bất quá chỉ là vài chục năm
ngắn ngủi, so với đất trời, vũ trụ thì chỉ ngắn tựa cái chớp mắt. Vậy mà biết
bao người vẫn còn ở kia mải tranh đấu ngược xuôi, lao tâm khổ tứ vào danh, lợi,
tình, ăn không ngon, ngủ không yên, toàn thân mang bệnh mà lòng tham sân hận
vẫn chưa buông.
THM sưu tầm