
Người vì Danh suốt đời mang hận,
Người vì Lợi chẳng nhận sáu thân;
Người vì Tình tự tìm phiền não,
Nhọc đấu tranh tạo nghiệp một
đời.
Chẳng cầu danh thong dong tự
được,
Chẳng trọng lợi kẻ sĩ nhân nghĩa;
Chẳng động tình Thanh Tâm quả
dục,
Thiện tu thân cả đời tích đức.
Sống ở trên đời, có được cái danh
thì đáng quý lắm chứ! Kiếp người dằng dặc âu lo và thương khó, cái danh vừa
giống như sự an ủi vừa giống như sự bù đắp. Thế nhưng, cái danh ấy có được theo
phương pháp nào lại quyết định phẩm giá của người sở hữu.
Cái danh nào dễ tìm thì cái danh
ấy cũng dễ mất. Cái danh nào bất chấp thủ đoạn để đạt được thì cái danh ấy trở
thành nỗi ô nhục mà kẻ ham hố phải gánh chịu trước miệng lưỡi dân gian. Đáng
tiếc thay, lý lẽ đơn giản đó không phải ai cũng thấu hiểu và cũng đắn đo khi
quá sốt ruột vì cái danh.
Hư danh suy cho cùng thì cũng là
một sự viển vông. Đời người ta cuối cùng thì vẫn cứ trở về cát bụi. Ai ai cũng
chỉ có một cuộc sống, sao không sống cho thanh thản, nhẹ nhàng cứ phải bon chen
để rồi đến khi khuất núi mới chợt nhận ra giá trị thực của cuộc sống.
THM sưu tầm