Tất cả mọi người ở trong thế gian này hình như là đương bị lăn trôi theo dòng nước thế gian, đương lầm lì khắc khoải hết ngày này sang ngày khác, hết năm này qua năm khác, từ bé thơ đến trưởng thành, và dần dần đến lúc tuổi già sức kiệt, gối mỏi mắt lòa, bước lần vào chốn yên giấc ngàn thu là cuối con đường của kiếp sống.

Thật vậy, tất cả mọi người đều như thế, dù là cùng đinh khố rách, dù là văn nhân thi sĩ, dù là thông thái bác học, dù là anh hùng hảo hán, dù là khanh tướng quân vương, tất cả đều phải qua một nẻo đường đi đến chết.

Chỉ nói cái cảnh trạng sinh sống nhộn nhịp của cuộc đời nghe ra có vẻ thích thú hấp dẫn. Nhưng nhắc đến cái cảnh trạng chết mất, ngày cuối cùng của kiếp sống thì cảm thấy buồn ghê, chán ngán.

Vả lại, dù trải qua trăm tuổi đi nữa, rồi thì ai ai cũng có ngày phải chết phải thôi. Tấm thân con người từ thơ ấu đến trưởng thành, dù vóc dáng khôi ngô, hào hoa tuấn tú, hay dù tật nguyền yếu đuối hèn hạ ngây ngô gì gì rồi cũng đến ngày phải chôn vùi vào lòng đất như nhau, rồi cũng thịt nát xương tan, thổ lai huờn thổ như nhau.

Nếu chúng ta nhận xét giá trị đời người qua những khía cạnh tổng quát và đơn giản như trên, thì té ra đời người chỉ là một tấn trò vô vị vô nghĩa.

Vậy con người và con vật được sinh ra giữa thế gian này để mà làm gì?

THM sưu tầm