“Kẻ ra đi mãi không trở lại, ngày đêm không ngừng trôi”. Chúng ta nắm giữ đồng hồ cát trong tay, nhưng không thể ngăn cản nhịp chảy đều đặn của bụi thời gian.

Thể xác chìm đắm say mê trong giấc mộng phồn hoa, có mấy ai cởi bỏ được chiếc áo khoác mang tên vật chất, dám nhìn thẳng vào bản chất con người thật của mình chứ, và mấy ai có thể sống dửng dưng, không ham hư vinh, không cầu danh lợi, hay bằng lòng cuộc sống đạm bạc nhưng vẫn hành thiện mang lại niềm vui cho đời trong chốn đô hội hoa lệ.

Cuối cùng thì, dù cho là ai cũng không thể đấu lại sinh tử, đến phút cuối cùng cũng sẽ an nghỉ dưới bụi đất. Người nói đi là đi, như ngọn đèn hiu hắt, như ngọn lửa lay lắt chợt vụt tắt.

Phải chi thời gian lắng yên, để bao dấu yêu vẫn còn mãi đây. Đã chúng ta không thể níu kéo thời gian, thì cứ để thần Chết đến, hoặc đã có thể để lại dấu ấn gì đó trong hành trình cuộc đời, dù chỉ một tí ít thôi.

THM sưu tầm