Lúc còn nhỏ, cuộc sống vô tư vô
lự, đứa bé không biết chuyện gì khác hơn là ăn, ngủ và chơi đùa. Lớn lên, cuộc
sống khép kín trong bốn bức tường của lớp học. Sau đó đỗ đạt, thành tài, con
người bắt đầu ra đời đấu tranh, để kiếm được công ăn việc làm vừa ý, để có địa
vị đối với đời, rồi đến chuyện cưới vợ lấy chồng.
Tiếp đến, sanh con đầu lòng,
chẳng gái thì trai. Lai rai thêm vài đứa nữa cho vui cửa vui nhà, theo quan
niệm con đàn cháu đống là phước lộc trời ban. Ðến lúc này, nhìn lại thì mái tóc
đã điểm sương, da nhăn má hóp, lưng còng gối mõi, bất cứ lúc nào cũng có thể về
đoàn tụ với tổ tiên!
Cuộc đời như vậy quả thực là vô
nghĩa! Hàng triệu triệu người, từ hàng muôn muôn thế kỷ, cứ sinh ra, rồi lớn
lên, lăn lộn trong cuộc sống, không biết mình là ai, khi khổ đau thì cầu trời
khấn Phật, khi vui vẻ thì quên hết, cho đến lúc nhắm mắt xuôi tay, từ giã cuộc
đời, như thế là xong!
THM sưu tầm