Có bao giờ chúng ta tự hỏi, con
người sinh ra rồi chết đi trong khoảng thời gian thật ngắn ngủi, chẳng lẽ con
người chỉ tồn tại như một ngọn nến thắp sáng lên rồi vụt tắt, chẳng có ý nghĩa
và nghĩa lí gì sao?
Nếu suy nghĩ, chúng ta sẽ thấy
đời người giống như một vở tuồng trên sân khấu, với những màn hay giai đoạn
luẩn quẩn khác nhau mà thôi.
Lúc sinh ra, chúng ta được cha mẹ
yêu thương, chăm sóc; lớn lên cắp sách đến trường; để rồi rời khỏi trường học
bước vào trường đời. Trường đời có nhiều gian lao, khó nhọc, lúc vui, khi buồn,
phải đấu tranh để sống. May mắn thì có việc làm ổn định, đồng lương cao, có địa
vị, danh vọng; kém may mắn thì thất nghiệp, lắm khi bị chèn ép, thiệt thòi. Đến
khi lập gia đình, nhiều lúc cuộc sống vợ chồng “cơm không lành, canh không
ngọt.” Niềm vui chóng qua, nhưng nỗi buồn cứ triền miên. Thêm vào đó, còn có
nỗi lo cho con cái, mong chúng mau khôn lớn thành tài.
Năm tháng dần trôi, tuổi đời
chồng chất, sinh hoạt trở nên chậm chạp, chưa kể những căn bệnh hiểm nghèo,
phải nằm một chỗ, cần người chăm sóc. Rồi “màn” cuối cùng của vở tuồng là cái
chết. Khi còn trẻ con người chạy theo tiền tài, danh vọng; lúc bị bệnh nan y
mới biết sức khỏe còn quý hơn vàng hay danh vọng. Nhưng đến lúc đó, dầu có toan
tính cho tương lai bao nhiêu cũng vô nghĩa. Đời người rơi vào vòng lẩn quẩn
“sinh, lão, bệnh, tử.”
THM sưu tầm