Sự BIẾT thì ta bất hạnh hơn loài
vật kia, vì chúng cứ sống và sẽ chết; còn ta? Ta biết sống để rồi chết, ta có
lý trí và tư duy chính mình, vậy trí tuệ sự biết của ta đâu rồi! Cuối cùng cái
bất hạnh lớn nhất mà ta phải cưu mang; là ta biết ta phải Chết, mà vẫn phải
Sống để rồi chờ Chết mỗi ngày...Một thây CHẾT biết đi!!!
Sau bao ngày miệt mài tìm lại
chính mình, mà vẫn không lối thoát... Nếu sự chết không thể tránh được thì ý
nghĩa và mục đích của sự sống là gì?
Ta chợt tự hỏi cái khôn ngoan,
thông minh, trí tuệ của ta đâu rồi? Tại sao trí tuệ ấy không giải quyết được
vấn nạn của chính nó...? Ta là ai? Ta sống để làm gì đây hỡi người...? Trí tuệ
ư? Khôn ngoan ư? Có chăng?!!! Ta Chợt nhận ra rằng ta thật sự thấp hèn...Ta hèn
mọn thật... những ngạo mạn, tự hào chính bản thân ta từ xưa cho đến giờ đã vội
bỏ ta đi...Những tình cảm nhỏ nhen và đầy ích kỷ ti tiện ấy, ta cảm nhận thật
sự đáng hổ thẹn...
Tất cả chỉ vì một cái Tôi đáng
thương xót, đáng tội nghiệp của chính mình...
THM sưu tầm