Mỗi người chỉ một lần được sống, và một lần chết đi, cớ sao phải bon chen thiệt hơn với nhau làm gì, dù thế nào cũng về với bụi trần. Thân này rồi cũng tan vào mây khói.

Hoa nở rồi tàn, đời người cũng tan. Rốt cuộc người ta sống ở đời vì cái gì mà phải đấu tranh, hãm hại nhau khi khuất bóng thứ mang theo được chỉ là chiếc quan tài lạnh lẽo nơi lòng đất âm u kia.

Phải chăng sống phải cho đi thật nhiều, sống phải nhận thấy rằng, một mai mình chết, trên bia mộ ấy khắc tên mình người đời sẽ thương khóc!

THM sưu tầm