Điều tuyệt đối chắc chắn là ta sẽ
chết, và ta không chắc khi nào hoặc bằng cách nào ta sẽ chết. Vậy, sự bảo đảm
duy nhất mà ta có được, đó là giờ chết bất định, và ta bám lấy nó làm cái cớ để
khỏi trực tiếp giáp mặt cái chết. Chúng ta như những đứa trẻ tự bịt mắt mình
trong trò chơi trốn bắt và tưởng không ai thấy được chúng.
Tại sao ta lại sống trong nỗi
kinh sợ cái chết đến thế? Bởi vì ước muốn theo bản năng của ta là được sống và
tiếp tục sống. Chết là một chấm dứt tàn bạo của mọi sự mà ta xem là quen thuộc.
Ta cảm thấy khi cái chết đến, ta
sẽ rơi vào một cái gì hoàn toàn xa lạ, hoặc trở thành một người nào hoàn toàn
khác hẳn. Ta tưởng mình sẽ lạc lõng chơi vơi giữa một khung cảnh lạ lùng kinh
khủng. Ta tưởng nó sẽ như lúc ta thức dậy một mình ở nơi xứ lạ, hoàn toàn xao
xuyến lo âu vì không biết ngôn ngữ, không biết đấy là đâu, không tiền, không có
giấy thông hành, không bè bạn...
THM sưu tầm