Con người không bao giờ có hạnh
phúc và bình yên. Một ước vọng được thỏa mãn chính là cái nôi nảy sinh ra một
ước vọng mới. Đó là một chuỗi ham muốn, ham muốn không được thỏa mãn thì đau
khổ, ham muốn được thỏa mãn thì nhàm chán. Con người luôn trằn trọc giữa đau
khổ và nhàm chán.
Cái hiện thực duy nhất trong đời
sống chính là sự đau khổ. Hạnh phúc và niềm hoan lạc chỉ là âm bản thiếu vắng
sự khổ đau trong chốc lát. Cuộc đời thực sự là một "địa ngục mà trong đó
con người vừa là những linh hồn bị đầy đọa, vừa là những ác quỷ".
Theo Arthur Schopenhauer
THM sưu tầm