Cuộc đời ta sống được tám mươi
năm là cùng; và trong tám mươi năm ấy, có bao nhiêu năm được gọi là đáng kể
trong cuộc sống? Giấc ngủ thật giống như cái chết; thời thơ ấu là cuộc sống của
một con vật. Bao nhiêu thời gian của thời thanh xuân, ta muốn xoá đi? Và khi ta
có tuổi, ta còn muốn xoá đi bao nhiêu nữa! Thử tính xem tất cả thời gian ấy thu
lại còn được cái gì? Vậy ta sẽ đếm được những gì? Vì tất cả những thứ ấy sẽ
không còn nữa. Thời gian mà ta cảm thấy thoả thích, thời gian mà ta có được vài
danh vọng chăng?
Nhưng thời gian ấy đã quá thưa
thớt trong cuộc sống của ta biết bao! Nó tựa như những cái đinh được đóng vào
một bức tường dài, trong một khoảng tường nào đó: có lẽ bạn nói là những cái
đinh đó chiếm nhiều chỗ quá, thu nhặt lại thì chúng chẳng chiếm được cả lòng
bàn tay. Nếu ta loại đi khỏi đời ta giấc ngủ, các bệnh tật, các nỗi lo âu và
bây giờ ta thử tính tất cả thời gian mà ta có được vài thoả thích hoặc vài danh
vọng, thì cái thời gian đó đưa tới được cái gì? Nhưng các thoả thích ấy, ta có
được cùng một lúc không? Ta được nó có khác gì hơn là những thoả thích vụn vặt?
Nhưng ta có được những thoả thích ấy mà không vướng một lo âu nào, và nếu có lo
âu, ta sẽ đặt những thoả thích ấy vào thời gian mà ta quý trọng hay vào thời
gian mà ta không kể đến?
Và khi đã không có được thời gian
ấy cùng một lúc thì ít ra ta có được thời gian thoả thích ấy tức khắc không?
Chẳng phải nỗi lo âu luôn luôn chia tách hai lần thoả thích ra sao? Chẳng phải
nỗi lo âu luôn luôn gieo trở ngại để ngăn cản các lần thỏa thích không nối liền
với nhau sao? Nhưng các thoả thích ấy còn để lại gì? Những thú vui chính đáng
thì chỉ là một kỷ niệm vô ích; những thú vui bất chính thì lại là một mối ân
hận, là một sự ràng buộc dẫn tới hỏa ngục hoặc là phải sám hối, v.v…
THM sưu tầm