Chúng ta thử so sánh: Có phải đời người cũng giống cái bóng mặt trời thoáng qua. Buổi sáng, mặt trời ló lên ở phương Đông, vừng hồng càng lúc càng lên cao, tỏa ánh sáng rực rỡ, gieo rắc niềm vui sống đến vạn vật. Đó là con người lúc mới sinh ra, từ tuổi thiếu niên tới tuổi thanh niên, cả một thời thanh xuân tươi đẹp.

Mặt trời càng lúc càng lên cao, vươn cao hơn, phát năng lượng, giúp sự tăng trưởng cho mọi loài. Chẳng khác con người vào tuổi trung niên, tuổi mà con người trở nên đứng đắn, suy nghĩ và hành động chín chắn trong mọi công việc: từ việc xây dựng sự nghiệp. công danh, đến góp phần tích cực xây dựng xã hội, cộng đồng.

Rồi buổi chiều, mặt trời xế bóng, càng lúc càng xuống thấp, ánh sáng trở nên yếu ớt, mong manh và cuối cùng nhường chỗ cho hoàng hôn cuối ngày lên ngôi ngự trị. Đó là lúc con người tuổi đời ngả bóng về chiều, sức lực cường tráng của tuổi thanh xuân dần dần ngày một yếu. Tuổi già đến và bệnh tật, cái chết theo sau. Tiền bạc, tài năng, danh vọng, người thân tất cả rồi cũng rời xa, tan biến khi con người nằm xuống hai tay buông xuôi.

Trăm năm nào có gì đâu,
Chẳng qua một nắm cỏ khâu xanh rì.

THM sưu tầm