Shakespeare viết:
"Cuộc đời chẳng qua là một
bóng mát bên đường, một diễn viên tồi bước khập khễnh đầy sầu thảm suốt vai
diễn trên sân khấu, rồi sau đó không còn được nghe nói đến gì nữa, vở diễn là
một câu chuyện được kể lại bởi thằng ngốc đầy ồn ào và phẫn nộ nhưng chẳng mang
lại một ý nghĩa nào cả"
Xavier de Maistre nói:
“Một cái giường đã chứng kiến
chúng ta sinh ra và chết đi, ấy là cái sân khấu biến hoá mà ở đó loài người đã
thay phiên nhau đóng những màn kịch đầy hứng thú, những trò hề buồn cười và
những bi kịch kinh hãi. Chính nó là một cái nôi trang bị những hoa, chính nó là
cái ngai vàng của ái tình và cũng chính nó là một cái mồ”.
Pascal nói:
“Thử tưởng tượng một số người
đang xiềng xích trong ngục, đợi đem ra xử tử, mỗi ngày đem xử trảm mấy người
ngay trước mắt của những người kia, kẻ ở lại trông thấy thân phận của mình là ở
chính kẻ ra đi và lại nhìn nhau thảm sầu, thất vọng, đợi đến lượt mình. Ấy là
hình ảnh, là chân lý, là ý nghĩa của kiếp người là thế”.
THM sưu tầm