Tất cả các pháp trên đời tức là mọi sự việc, mọi sự vật ngay cả thân và tâm của con đều là VÔ THƯỜNG. Đã là vô thường, thì có một vật gì, việc gì mà hằng còn. Cho nên, vừa sanh rồi lại diệt, diệt đó. Đã biết các pháp là sanh diệt, không thường còn, cớ sao ta lại vì sự việc gì, vật gì hoặc của cải tài sản, vật chất hoặc tài ba lỗi lạc, hoặc về sắc đẹp như Tây Thi Bao Tự, hoặc giàu sang phú quý như Thạch Sùng mà để làm ta sầu khổ.

Nếu như vậy chính ta đã bị các pháp làm khổ, ta suy tư thấu rõ các pháp là vô thường, là sanh diệt. Nên dù cho một việc xảy ra tày trời động đất ta cũng buông xuống được, bỏ xuống được để tâm hồn ta được an vui, thanh thản.

MỘT GIÂY, MỘT PHÚT ĐỂ TÂM HỒN THANH THẢN ĐÁNG GIÁ HƠN NGÀN VÀNG NHƯNG NGƯỜI ĐỜI NÀO AI BIẾT !?"