Lạc thú tinh thần thù thắng và vi diệu hơn lạc thú vật chất rất nhiều.

Nó êm đềm, an tĩnh và trường cửu.

Nó ngưng lắng và tự tại như sự bình yên của đỉnh núi.

Nó thanh thản, nhẹ tênh như một đám mây trắng thong dong ngang trời.

Nó tươi mát, dịu dàng như nụ hoa phong lan trong sương sớm.

Nó trang trải, xanh êm, mịn màng của mặt hồ xanh trong không gợn sóng.

Nó mênh mông, bao la và khoảng khoát như hư không.

Nó như sự hỷ hoan, reo vui của khóm trúc.

Nó là tiếng chim hót dịu dàng, thanh tao, cao nhã trong vườn cây của cõi trời.

Nó là tiếng suối chảy róc rách hòa với cây đàn gió đi qua núi đồi, vi vu giữa không gian lồng lộng.

Cái lạc thú tinh thần ấy, nó lắng sâu, dịu nhẹ, mang mang, no đầy, choáng khắp, tẩm mát, sung mãn mà không hao tổn tâm cơ và khí huyết.

Ôi! Lạc thú tinh thần vi diệu xiết bao!