Hoa đẹp đến mấy cũng phải héo tàn, người đẹp đến mấy cũng phải đến lúc già nua, những gì là oanh oanh liệt liệt, vẻ vang lừng lẫy, rồi cũng đến lúc trở thành dĩ vãng.

Dẫu là công tử vương tôn quyền quý, là anh hùng hào hoa tuấn kiệt, hay là phận nữ nhi yểu điệu, là bóng hồng lưu luyến trong trái tim ai. ..thì cuối cùng, hết thảy đều trở về cát bụi!

Kiếp người, thoát sao được vòng quay của sinh – lão – bệnh – tử? Giả tạm đến thế, phù du đến thế, hư ảo đến thế, sao bằng buông bỏ tất cả những thứ phồn hoa giả tạm ấy để trở về với Phật pháp vĩnh hằng?

THM sưu tầm