Chúng ta sanh ra ở thế gian này,
đa số là không biết để làm gì. Chúng ta cứ hồ đồ sanh ra, rồi lại hồ đồ chết
đi. Trong khoảng thời gian từ lúc sinh ra cho đến lúc chết đi, chúng ta vì danh
mà điên đảo, vì lợi mà đảo điên, vì sắc mà nghiêng ngả, vì muốn ăn ngon mà ngả
nghiêng, vì ham hưởng thụ mà điên điên đảo đảo. Vì sao chúng ta điên đảo? Bởi
vì chúng ta không nhận thức được bổn phận làm người của chính mình, cho nên
chúng ta cứ bỗng chốc thì sanh lên cõi trời, hốt nhiên lại đọa xuống địa ngục.
Từ khi sanh ra đến lúc chết đi,
chúng ta chưa bao giờ nghĩ đến việc muốn chân chánh hiểu rõ ý nghĩa căn bản của
làm người là gì. Mà chúng ta lại chạy theo thanh, đuổi theo sắc, rồi ở trong
thanh, sắc, danh, lợi mà ra sức xoay chuyển. Chúng ta chỉ biết ngày ngày đi
kiếm tiền để duy trì sự sống, nhưng chúng ta đâu có hiểu một cách rốt ráo là
mình sống vì cái gì!? Nếu chỉ đơn thuần là vì ăn uống, mặc y phục, ngủ nghỉ,
như thế thì cuộc sống có giá trị gì?
Bởi ai nấy đều không đem vấn đề
này ra để làm cho rõ ràng, cho nên cứ sống hồ đồ, rồi lại chết một cách hồ đồ.
Đến lúc chết mà người ta vẫn còn vướng mắc cái này cái nọ, nào là con trai con
gái, nào là tài sản của cải - thật là bỏ không đành! Nhưng, dù không thể buông
bỏ, họ cũng chẳng làm gì được. Đến lúc chết thì cũng phải chết thôi.
THM sưu tầm