Mỗi lần thăm nghĩa trang
Tim chợt buồn man mác
Thắp cho bạn nén nhang
Chạnh lòng nghe thông hát.

Đường đời như khúc nhạc
Nghĩa trang – nốt cuối cùng
Đời người khi thôi hát
Về nằm dưới gốc thông.

Vũ trụ thì mênh mông
Tiếc đời người hữu hạn
Mới “có” rồi bỗng “không”
Một đời sao quá ngắn?

Sống, nhà cao cửa rộng
Chết, nằm dưới đất cằn
Sống, kẻ khinh người trọng
Chết, đất hóa công bằng.

Thôi cần gì bon chen
Cốt sống cho lương thiện
Ở đời ngoài tình thương
Tất cả đều phù phiếm.

Ra về lòng xao xuyến
Thương bạn nước mắt tràn
Thấy lòng thêm Thánh thiện
Khi chân rời nghĩa trang.

Diệp Minh Tuyền
THM sưu tầm