Chúng ta đến thế giới này, tựu trung chỉ có hai việc lớn: sanh và tử. Một việc đã hoàn thành, chỉ còn lại một thôi, nên không cần phải gấp! Những gì đủ duyên ắt đến, xong rồi thì tan, chờ đợi hay mong cầu thì được gì?

Người có trí tuệ sẽ không sống theo miệng lưỡi thế gian, cũng không sợ hãi ánh nhìn thiên hạ. Chỉ cần hiểu được lòng mình, quan sát những điều hay dở của bản thân rồi lần lần sửa đổi, cũng là một cách tu dưỡng!

Đời người, lạc lõng lớn nhất là không có chỗ nương tựa tâm linh, không biết nơi cần phải hướng về. Bất luận bạn có ý thức được hay không, có thừa nhận hay không, nhưng nếu trong lòng chỉ có điều tốt đẹp thì sẽ không việc gì có thể khiến bạn phiền muộn. Nếu nội tâm thật sự lương thiện thì không bao giờ oán giận ai cả. Nếu cách sống thật sự giản đơn thì thế gian dù hỗn loạn đến đâu cũng không ảnh hưởng được bạn.