“Một hôm đức Thế Tôn ngụ tại tịnh xá Kỳ Hoàn, có năm ông đến xin Phật giảng pháp, đức Phật hoan hỷ ân cần giảng cho họ nghe. Khi đức Phật thuyết pháp thì năm người này ngồi nghe pháp một cách lơ đãng. Một ông thì ngủ gục tới gục lui, một ông thì lấy tay gõ hoài trên mặt đất, một ông thì cứ loay hoay mãi một nhánh cây khô, còn một ông thì ngó nhìn lung tung trời, mây, rừng, núi. Chỉ có một ông ngồi nghe pháp chăm chú mà thôi.
Tôn giả A nan đứng quạt hầu bên Phật ngạc nhiên về những cử chỉ của năm ông khách xin nghe pháp, nên khi họ vừa ra về Ngài liền bạch Phật:

- Bạch đức Thế Tôn, thời pháp của Thế Tôn thuyết như sấm rền vang trong không trung mà chỉ có một người chăm chú nghe mà thôi, còn mấy ông kia thì lơ đãng. Bạch đức Thế Tôn, tại sao vậy?

- Này A nan, bộ ông tưởng giáo lý của Ta dễ nghe lắm sao?

- Bạch đức Thế Tôn, chẳng lẽ Thế Tôn cho nó là khó nghe.

- Đúng thế.

- Bạch Thế Tôn, tại sao?

- Này A nan, những người này trong vòng luân hồi đã trải qua nhiều kiếp chưa từng nghe đến tên Tam Bảo huống là những pháp vô nhị của Ta. Cho nên bấy giờ họ không thể thâm nhập giáo pháp của Ta được, cuộc đời của họ ra vào sinh tử luân hồi vô tận. Họ từng nghe tiếng nói của súc sanh, của lòng tham, sân, si, của lòng tật đố ganh tỵ ngã mạn, cống cao, của lòng tham danh hiếu lợi. Hơn nữa họ còn tiêu phí gần hết thời gian kiếp sống trong việc ăn uống, ngủ nghỉ, vui chơi ca hát, bài bạc, rượu chè, hút xách. Vì thế họ còn đâu tâm chí để nghe lời dạy của Ta”.