
Nhân quả muốn chúng ta khổ là
chúng ta khổ, muốn chúng ta sướng là chúng ta sướng. Vì thế khổ vui của đời
người chỉ trong vòng nhân quả, chúng ta chỉ là hình nộm hay con rối của nhân
quả mà thôi, cho nên xét cho cùng chúng ta chẳng có cái gì là của chúng ta cả.
Vậy mà mọi người mê muội vô minh cố chấp cho các pháp thường còn, thân này là
ta, là của ta, là bản ngã của ta, nên quan trọng mọi việc, hễ có xảy ra việc gì
thì ăn thua đủ, quyết tâm bảo vệ cái TA, cái CỦA TA. Do đó làm mọi việc ác mà
không biết, làm tay sai cho nhân quả mà không hay. Từ chỗ làm điều ác mà chịu
quả khổ đau vô cùng vô tận, từ chỗ làm việc ác là làm khổ mình, khổ người và
khổ tất cả chúng sinh.
Chính chỗ ăn thua đủ với mọi
người để bảo vệ cái ta, cái của ta, là chỗ nhân quả điều khiển chúng ta đi vào
trong ác pháp, chính chỗ chúng ta muốn hơn người là chỗ nhân quả sai khiến
chúng ta, khiến chúng ta thành tên nô lệ của chúng; chính chỗ chúng ta giận
hờn, thương ghét, sợ hãi, lo toan, rầu rĩ, buồn khổ là đã làm tay sai cho nhân
quả, chính chỗ chúng ta phiền não thân bị bệnh tật ốm đau, tai nạn này, tai nạn
khác là chúng ta đang bị nhân quả làm chủ tâm ta; chính chỗ chúng ta đang khởi
niệm lăng xăng là nơi tiếp tục tái sinh luân hồi, còn ngược lại, tâm bất động
trước các ác pháp và các cảm thọ; tâm thanh thản, an lạc và vô sự là nơi chấm
dứt tái sinh luân hồi.
Muốn thoát ra khỏi vòng tay nhân
quả, điều duy nhất chúng ta phải bảo vệ và giữ gìn là tâm bất động trước các ác
pháp và các cảm thọ, luôn luôn lúc nào cũng giữ gìn trạng thái tâm thanh thản,
an lạc và vô sự, nơi đó là nơi không bao giờ có nhân quả và nhân quả cũng không
bao giờ dám bén mảng đến nơi đó được.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi