Chúng ta, đã là chúng sinh, thì
ít nhiều đều có tham vọng. Lòng tham vọng ấy bám víu chặt chẽ vào sự vật mà
chúng ta đã cấu tạo, nắm bắt được. Chúng ta chỉ buông thả chúng ra, sau khi
trút hơi thở cuối cùng. Nói cho đúng, không phải đến phút cuối cùng chúng ta
mới chịu buông thả mọi vật; chúng ta vẫn cứ muốn nắm giữ chúng mãi, nhưng chính
chúng đã rời bỏ chúng ta mà đi.
Chúng ta đã bất lực, không còn đủ
hơi sức để nắm giữ chúng nữa, nên đành buông xuôi tay để chúng tuôn đi, chứ nếu
còn hơi sức, chúng ta vẫn còn muốn nắm lại và giam giữ một cách tuyệt vọng
những gì đã nắm được.
Suốt đời, chúng ta vẫn lặp đi lặp
lại mãi cái cử chỉ nắm bắt, giữ gìn ấy. Và suốt đời biết bao nhiêu lần chúng ta
đã đau khổ, thất vọng, vì mọi sự vật ở đời không bao giờ chiều theo ý muốn của
chúng ta mà chịu ở yên một chỗ. Mọi sự vật đều luôn luôn biến chuyển, đổi thay,
nay đây mai đó, như một anh chàng lãng tử, như một dòng sông, như một đám mây,
như một vó ngựa! Thời gian trôi qua như thế nào, thì mọi vật cũng trôi qua như
thế ấy.
THM sưu tầm