Đức Phật lúc còn là một thái tử
đã than với vợ là công chúa Du Đà La trong cung vui chơi, khi nghĩ đến vô
thường của thân người:
“...Chúng ta sẽ già yếu và xấu
xa. Thời gian sẽ phủ lên đầu chúng ta những lớp tro bạc. Ôi, mắt trong của em
rồi sẽ mờ đục! Môi đỏ của em rồi sẽ úa màu!... Ta nghe trong ta, trong em và
trong cả mọi người, mỗi ngày mỗi đổ vỡ dưới sức tàn phá của búa thời gian, tất
cả những gì quý giá của đời người... chúng ta ôm giữ một cách tuyệt vọng, những
bảo vật ở trong ta như ôm giữ 1 cái bóng, như nắm bắt một làn hương!...”.
Trí tuệ thay! Con người cao sang
và đang trẻ đẹp, bên cạnh lại có vợ hiền sớm hôm hầu hạ, thế mà vẫn đủ sáng
suốt để nhìn thấy luật vô thường, đập tan cái gì gọi là cao sang, tươi đẹp của
đời người! Những lời thống thiết ấy chẳng những đã cảnh tỉnh công chúa Du Đà
La, mà còn đánh thức những ai còn say đắm trong cảnh đời giả tạm, cảnh sanh,
già, bệnh, chết là hiện thân của luật vô thường. Có thân thì phải chịu công lệ
sanh, già, bệnh, chết, không thể tồn tại mãi được.
THM sưu tầm