Trong dòng chảy vô tận của thời
gian, sắc thân con người cũng chỉ là giọt sương trên ngọn cỏ, khi mặt trời ló
rạng giọt sương tan biến vào hư vô mất dạng. Đời người cũng thế vô thường tựa
một cánh hoa phù dung sớm nở tối tàn, như cánh bèo giữa dòng nước xoáy, như
chiếc lá giữa cơn lốc cuộc đời.
Sắc thân này quả thật là mong
manh, mong manh đến không ngờ, như ánh chớp khi trời giống tố lóe lên rồi vụt
tắt, như cây cỏ mùa xuân thì xanh tươi nhưng khi thu đến đã vội úa tàn. Đời
người như giấc mộng mà thôi, có gì đâu mà vui, mà đeo đuổi những cuộc thịnh suy
của danh lợi sắc tài.
THM sưu tầm