Thưa các bạn! Đời người sinh ra
lớn lên làm bất cứ nghề nghiệp nào, dù nghề nghiệp ấy có vất vả gian nan, có
chịu biết bao nhiêu cực khổ, để làm ra nhiều vật chất, có nhiều vật chất cũng
chỉ để phục vụ cho ăn, ngủ và dâm dục. Để phục vụ cho ăn, ngủ và dâm dục thì
còn có ý nghĩa gì cao đẹp. Phải không các bạn?
Ăn là để tiêu hóa phân phối những
chất bất tịnh hôi thối bên ngoài để nuôi thân tứ đại vô thường cũng bất tịnh
hôi thối và đầy dẫy đau khổ, chứ có lợi ích những gì đâu, chỉ là những thứ bất
tịnh nuôi thân bất tịnh. Vậy mà mọi người cũng không ai tránh khỏi qui luật
này, mà lại còn đam mê ăn, ngủ, dâm dục v.v..
Ngủ là một trạng vô tri để trở
thành người ngu si, mê muội, đần độn, lười biếng, nhút nhát v.v..
Dâm dục làm tiêu hao sức khoẻ con
người. Tinh khí thần hao tổn.
Vì thế, giới luật đức hạnh của
đạo Phật đã dạy: “Ăn uống và ăn mặc phải sống thiểu dục tri túc, nghĩa là ít
muốn, biết đủ về ăn, về mặc thì đời sống mới thoát ra khỏi năm thứ dục lạc đầy
cám dỗ của cuộc đời”. Thế mới biết đức thiểu dục tri túc rất cần thiết cho đời
sống của mọi người.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi