Ta là ai? Là con người này, là giọt nước, là chiếc lá vừa lìa cành, là tia nắng ấm ban mai, là cơn gió buốt lạnh buổi chiều đông hay là gỗ đá đang trơ gan cùng tuế nguyệt... Tất cả đều trở nên rỗng tuếch với những màu sắc thực kinh hồn làm ta quên mất đi cái gọi là con người thật của chính mình. Tất cả đều vô vị, chán chường, tuyệt vọng.

Trong ta, giờ chỉ còn là trống vắng, trống vắng và vô vọng đến độ chính ta cũng không hiểu nổi nữa. Ta muốn thoát ly hết tất cả, thoát khỏi những gì mà từ trước tới nay ta kính ngưỡng tôn thờ hay ấp ôm hy vọng. Những thứ đã từng làm cho ta sung mãn bao nhiêu thì giờ đây chính nó là trận cuồng phong cuốn hắt ta rơi vào vực thẳm khổ đau không đáy.

Thực thống khổ xiết bao kiếp nhân sinh đầy phi lý vô nghĩa này! Không lẽ ngoài danh vọng, tiền tài, địa vị, ngoài những thú vui dục lạc tầm thường, con người không có gì để vươn tới, để mơ ước, mong mỏi sao? Không lẽ con người sanh ra chỉ để chiụ đựng đau khổ và cuối cùng chấp nhận cái chết? Không lẽ kiếp người phải kết thúc một cách âm thầm và buồn cười vậy sao?

THM sưu tầm