Sống si mê trong tình cảm nam-nữ tình yêu lứa đôi, vui với cuộc sống gia đình và con cái – vốn là cái bóng mây đen che phủ cuộc đời con người từ muôn kiếp. Ai cũng muốn đi tìm bằng được cái gọi là một nửa của đời mình, ai lớn lên cũng muốn lập gia đình sanh con đẻ cái như một nhiệm vụ phải làm trong đời người.

Có mấy ai bao giờ tự đặt câu hỏi ngược lại cho chính mình rằng: “Tại sao tôi lớn lên phải lập gia đình?”, “Tại sao chúng tôi phải đẻ con?”, Tại sao? Tại sao?….

Nếu đặt được ra các câu hỏi tại sao như trên, rồi đi tìm câu trả lời thích đáng được thì mọi người đã bớt đi được nỗi khổ và phiền não phần nào rồi. Chúng sanh sống trong mê mờ ngộ nhận, mê trong thế giới mê mộng ảo ảnh, mê trong mê, không biết khi nào mới chịu tỉnh giấc mộng dài. Không có cái được gọi là “½ đời mình”, không ai trên thế giới này có thể lấp đầy khoảng không trống trải của cuộc đời mình bằng chính bản thân người đó.

Tại sao ta lại cần người khác để làm cho mình cảm thấy hạnh phúc hơn? Vì người khác đem lại cho ta tình cảm yêu thương nồng nàn ư? Vì người đó thỏa mãn nhu cầu dục vọng của mình ư? Vì người đó thỏa mãn nhu cầu vật chất của ta ư? Vì người đó thỏa mãn nhu cầu hưởng thụ bằng tai, bằng mắt, bằng các giác quan của mình ư? Vì người đó có đôi mắt đẹp, có nụ cười duyên dáng làm say đắm lòng người ư? Vì cái gì?

Tất cả những điều đó chứng tỏ một điều rằng, con người có lòng THAM vô tận không đáy, không bao giờ chịu thỏa mãn với những thứ không có thực đó. Nếu chúng ta biết sống hạnh phúc với chính bản thân ta, thì cần gì người thứ 2, người thứ 3 để làm cho chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn, hay dù cho có 100 ông chồng hay bà vợ thì cũng không làm cho chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn chút nào, trái lại rất bất hạnh và cảm thấy cô đơn thêm. Chúng ta là những con người ích kỷ, sinh ra đã là những tâm hồn ích kỷ, muốn vơ vét hạnh phúc vào cho mình càng nhiều càng tốt, muốn thỏa mãn dục vọng càng nhiều càng tốt, khi không thỏa mãn được thì lòng SÂN nổi lên, không muốn ban tặng, không muốn hiến dâng hạnh phúc niềm vui của đời mình cho người khác.

Vốn dĩ, bản thân ta không có thực, xác thân ta còn không có huống gì người khác, ai cũng già và chết, có ai giữ mãi tuổi trẻ thanh xuân đẹp rạng ngời đâu. Nếu nói yêu ai vì người đó có đôi mắt bồ câu xinh đẹp và má lún đồng tiền thì khi móc riêng đôi mắt đẹp đó ra hay cắt da lấy cái lún đồng tiền đó ra, thì người đó có còn đẹp không? Có còn giữ vững tình yêu cho người đó không? Có còn SI MÊ cái được gọi là vẻ đẹp đó không? Hay lại tránh xa và ghê sợ? Thân xác là giả tạo, vẻ đẹp là giả tạo, tình cảm là giả tạo, hợp tan khôn lường, dễ đến và dễ đi. Biết được như vậy thì chúng ta không nên chấp chặt, ôm khư khư bên mình rồi đau khổ vì cái giả tạo đó.

THM sưu tầm