Sao chúng ta lại không biết
thương sự sống của muôn loài? Lại nỡ nhẫn tâm giết hại và ăn thịt chúng? Sao
chúng ta lại đành tâm sống trên sự đau khổ của muôn loài vật khác như vậy?
Chúng ta là con người hay là ác thú? Chúng ta là con người hay là ác quỷ???
Loài vật cũng biết có tình
thương, cũng biết có khổ đau, cũng biết có buồn rầu, tử biệt sinh ly, cũng biết
có ham sống, sợ chết, cũng biết có vui, có mừng, v.v... như chúng ta vậy. Về
tình cảm thì chúng cũng như chúng ta, nhưng chúng không hơn chúng ta, là vì
chúng ta có trí thông minh. Trí thông minh của chúng ta chinh phục được không
gian, sáng tạo ra vật chất để phục vụ đời sống của con người, khắc phục được
thiên nhiên để quân bình nhịp sống con người và thời tiết.
Tuy con người làm được những việc
lớn như vậy, nhưng chúng ta vẫn mãi khổ, khổ vì đời sống của chúng ta không lúc
nào được an ổn yên vui, mọi vật đều có thể làm cho tâm hồn chúng ta bất an, bất
toại nguyện; khổ vì những cảnh tử biệt sinh ly; khổ vì tuổi già yếu, cơ thể tàn
tạ mệt nhọc run rẩy, lụm cụm, lẫn lộn; khổ vì bịnh tật, nay đau mai ốm; khổ vì
chết, chết là một sự hành hạ ghê gớm của cơ thể, đau nhức tận cùng mà không ai
là người tránh khỏi.
Muốn thoát ra những nỗi khổ đau
này, chỉ có con đường duy nhất là chúng ta hãy trở về lòng thương yêu sự sống
của muôn loài. Vì chính lòng thương yêu ấy mới đem lại cho tâm hồn của chúng ta
một sự thanh bình.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi