Đời người vì vô minh không hiểu
luật nhân quả, tưởng mình làm ác để đạt được mục đích danh và lợi cho thỏa mãn
lòng dục, nào ngờ quả khổ đến và họ nghĩ rằng: nếu có khổ cũng chỉ khổ một lúc
mà thôi. Nhưng không phải vậy, quả khổ không phải đến một lúc mà còn duy trì từ
đời này sang đời khác. Vì thế, có người sinh ra gặp ngay liền quả khổ, khổ quá
không chịu nổi, nên phải tự tử, nhưng tự tử lại là một việc làm ác, do đó ác
chồng ác, khổ chồng khổ.
Nếu cuộc đời khổ vui là tự mình
làm lấy cho mình, chứ kịch tuồng nhân quả luôn luôn nó diễn biến theo trò ảo
thuật của nó mà thôi. Nếu chúng ta biết dừng thì nó dừng, còn không biết dừng
thì nó vẫn diễn biến mãi mãi không lúc nào dừng nghỉ. Vì thế, khổ vui chồng
chất lên mãi.
Nhưng điều chắc chắn, nếu chúng
ta không biết dừng và diệt ác pháp, luôn tạo tác và ở trong ác pháp thì đời
này, đời sau và đời sau nữa mãi mãi sống trong cảnh buồn khổ, dù bất cứ ở nơi
cảnh giới nào cũng chẳng bao giờ có sự an vui và hạnh phúc cả, khi mà đã ôm vào
lòng những ác pháp.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi