Đời người không khác bọt nước,
sống chết vô thường. Ta chỉ thấy người già, đâu biết thân ta mỗi lúc mỗi già,
đi lần vào cõi chết. Thế gian luôn luôn là cảnh khổ, những cảnh vừa ý có được
bao lâu! Ta hằng ngày tạo nhiều ác nghiệp, khi xuôi tay nhắm mắt, phải theo
nghiệp lôi đi trong trạng thái mờ mờ mịt mịt còn biết về đâu!
Thân này do đất, nước, gió, lửa
hợp thành, sao khỏi sinh, già, bệnh, chết. Cuộc sống như bọt nước, chốc lát
liền tan, tai ách nối liền không bao giờ dứt. Người sống lâu được bảy tám mươi
cũng phải chết, kẻ yểu mạng chỉ được vài mươi. Huống chi, độc trùng, gió xấu
chết chẳng kịp đề phòng; nhà sập, xe lăn làm sao cứu kịp. Gò cao, vực thẳm phải
chịu thọ ương; nước lửa, binh đao làm sao tránh khỏi.
Việc ngày nay còn chưa biết được
việc sáng mai, lên giường nằm chưa chắc mang lại giày cũ (có khi chết luôn).
Khi hơi thở ra không trở lại mới biết mình vĩnh biệt cõi đời. Thật thân này vô
thường huyễn mộng, có người nào thoát khỏi tử thần!
THM sưu tầm