Nhìn về cuộc đời ngắn ngủi, có lẽ ai trong chúng ta cũng chợt giật mình cho sự vô thường của kiếp người.

“Thời gian thắm thoát trôi nhanh,
Phù du kiếp sống mong manh vô thường”

Cuộc đời ngắn ngủi quá, sự sống và cái chết chỉ cách nhau bằng một hơi thở. Cái lằn ranh vô hình đó ai cũng biết nhưng được bao nhiêu người tỉnh thức?

Hôm nay ta còn sống, còn nói cười, còn nghĩ mình cứ sống mãi, sống hoài để tận hưởng những lạc thú của trần gian, để hơn thua, được mất với đời. Nhưng khi vô thường ập đến, nhắm mắt rồi, cát bụi lại trở về với cát bụi hư vô:

Khi đôi mắt nhắm nghiền và đôi tay lạnh ngắt
Quả tim không chuyển nổi máu tươi hồng
Thì danh vọng phải trả về cho sắc sắc
Thì bạc tiền đành hoãn lại chốn không không....
Những ân ái, hận thù và mưu chước
Những thăng trầm vinh nhục cũng luôn trôi.
(Kiếp người)

Dẫu biết sanh ra làm thân người là khổ nhưng biết khổ để lo tu, biết khổ để sống hết mình với đời, để không uổng phí một kiếp người:

Biết giả người ơi xin gác lại.
Con đường Phật pháp biết lo tu.
(Cõi bụi hồng)

THM sưu tầm