Nếu thấu rõ đời sống con người là
khổ, khổ như thật. Trong cõi đời này không có một vật gì là của mình, là mình
cả. Và những vật ấy không bao giờ thường còn mãi mãi, luôn có sự thay đổi vô
thường từng phút giây. Vì thế, sáng vui, chiều khóc, chiều vui, sáng khóc. Đời
sống con người là vậy vui ít, khổ nhiều, có gì là hạnh phúc đâu; có gì mà tham
đắm.
Nếu một người không biết nhàm
chán những sự cám dỗ của cuộc đời này, để vượt ra khỏi những khổ đau của kiếp
làm người, mà cứ mãi đắm chìm theo dục lạc của nó thì khó mà buông xả sạch.
Nếu không chịu khó thường quán
xét, tư duy thì không thể nào thấu suốt lý vô thường, khổ đau và vô ngã của vạn
pháp trong thế gian này, thì làm sao buông xả sạch vạn pháp cho được.
Nếu tâm còn ham thích, chưa ngao
ngán, chán chường cuộc sống này, thì làm sao xả bỏ sạch được, nếu xả bỏ sạch
không được thì cuộc đời tu hành chỉ hoài công vô ích mà thôi.
Đạo Phật là đạo buông xả, có
nghĩa buông xuống không dính mắc bất cứ một vật nào cả, còn dính mắc, dù cho
một pháp nhỏ nhất như đầu mũi kim thì cũng chưa chấm dứt sanh tử, luân hồi.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi