Một người nọ mỗi khi cầm tờ báo
là mở xem những trang cáo phó chia buồn trước nhất. Anh ta chăm chú đọc từng dòng
trên trang cáo phó dù không hề quen biết với người đã mất.
Có người bạn thấy thế bèn hỏi
nguyên do. Anh ta trả lời:
À. Tôi chỉ gửi lời cám ơn đến
những người này đó thôi.
Người bạn của anh ta trợn mắt
ngạc nhiên nói:
Anh nói điều gì mà tôi chẳng hiểu
gì cả. Anh cảm ơn những người đã chết mà toàn là người anh chưa hề quen biết!
Cái đầu của anh có vấn đề gì không vậy?
Người nọ thong thả trả lời:
Đúng vậy. Tôi trân trọng cảm ơn
họ. Vì sự ra đi của họ đã nhắc nhở cho tôi đừng quên rằng kiếp người vốn là vô
thường. Cái chết đến bất chợt nào ai hề hay biết.
Lúc còn sống những người này cũng
có những ước mơ toan tính, những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh
ghét. Để rồi bỗng dưng trở thành những cái xác vô tri chờ đem hỏa táng hoặc vùi
sâu trong lòng đất lạnh.
Họ đã đem chính sinh mạng của
mình để nhắc nhở cho tôi bài học lớn trong cuộc đời như vậy chẳng lẽ không xứng
đáng được nhận một lời cảm ơn hay sao anh bạn?
*****
Rạng đông,mặt trời mọc để có
hoàng hôn, mặt trời lặn…
Con người sinh ra để đi dần vào
cõi tử…
Thời gian là thế, dòng đời cũng
là thế…
Đã biết vô thường sao vẫn còn ôm
phiền não…
THM sưu tầm