Con người vốn vô minh, mê mờ
không biết mọi vật trên thế gian này là vô thường nay còn mai mất. Họ cứ mãi mê
chấp đắm cho rằng mọi vật là có thật; là thường hằng bất di, bất dịch; là của
mình. Vì thế nên thường dính mắc không vật này thì vật khác.
Do hiểu sai lầm như vậy nên con
người tự thấy mình là trên hết trong cuộc đời này. Tự thấy mình trên hết trong
cuộc đời này, đó là hành động suy tư để nuôi lớn bản ngã. Vì thế, bản ngã càng
to thì càng tạo biết bao điều tội ác để phục vụ cho bản ngã của mình. Sự nuôi
lớn bản ngã, không những trong đời này mà còn nhiều đời trước nữa.
Do từ nhiều đời làm ác mà ngày
nay phải chịu quả báo khổ sở. Nhưng có mấy ai hiểu biết nên cứ nghĩ rằng mọi sự
khổ đau là do sự ngẫu nhiên, là do hoàn cảnh may rủi mang đến.
Hiểu biết như vậy, nên con người
cứ mãi mê chạy theo danh lợi mà tạo ra biết bao nhiêu ác nghiệp trong một đời
người. Vì thế, tội lỗi này càng ngập đầu, ngập cổ.
Trưởng lão Thích Thông Lạc
THM trích ghi