Con người là vậy. Sống theo cảm xúc. Cảnh đến đâu, tâm liền biến chuyển theo đó. Ta cứ cho rằng mình là một cá thể đặc biệt và duy nhất trên thế giới này. Ta làm mọi thứ để phục vụ và thỏa mãn mọi mong muốn, nhu cầu của bản thân. Cuộc sống của ta xoay vần trong sự thiên biến vạn hóa của mọi cảm xúc nơi lồng ngực. Ta biết điều đó và cho rằng nó vốn là cái lẽ tự nhiên.

Thậm chí, nhiều người thời nay còn không ngừng tìm kiếm, phát hiện thêm những cảm xúc lạ nơi mình, rồi người ta cho rằng đó là sự trải nghiệm, khám phá bản thân. Có lẽ không mấy ai thực sự hiểu rằng, ta vốn chỉ là nô lệ của tâm phóng giật. Bởi không phải lúc nào ta cũng làm chủ được tâm trạng của chính mình. Gặp cảnh này, ta đau khổ, gặp cảnh kia, ta vui mừng. Yêu ai đó rồi, ta đâu thể làm trống ngực mình không vang dậy. Người thương mến ra đi, ta đâu thể kiềm chế nỗi xúc động nghẹn ngào. Ai làm hay nói việc gì trái ý, cơn giận hay nỗi ức chế của ta bừng bừng lên lúc nào không hay và chẳng thể kiểm soát…

Sau tất cả, ta chỉ muốn tìm đến sự bình yên, thanh thản nhưng sao mà khó thế?!

THM sưu tầm