Chúng ta thử suy ngẫm câu chuyện
sau đây: Có một đàn bò đang đi trên đường vào lò sát sinh để bị giết làm thịt.
Những con bò đó vẫn báng nhau, húc nhau, chen nhau, lấn nhau, nghinh nhau,
nghịch nhau. Chúng không biết rồi đây, chỉ trong phút giây, cuộc đời của chúng
sẽ bị kết thúc thê thảm biết là dường nào. Chúng không biết gì cả, chỉ biết đấu
tranh, giành giật, hơn thua, cho đến giây phút cuối cùng của mạng sống.
Người đời thường nói: đồ ngu như
bò! Tuy nhiên người đời có thông minh hơn chăng? Thử xét cõi đời được bao năm,
mà con người vẫn sống trong cơn mê: bon chen, đấu tranh, giành giật, chèn ép,
chà đạp, chửi bới, thưa gửi, kiện tụng, đụng độ, hơn thua nhau từng lời nói,
ghìm nhau từng cử chỉ, thù oán nhau từng hành động, chấp chặt từng chuyện làm ơn
nhỏ nhặt, chất chứa từng chuyện thù oán lặt vặt, đến chuyện hận thù không đội
trời chung. …
Con người thường có tâm chấp ngã,
cho nên ích kỷ, chỉ muốn chính mình, gia đình mình, bà con mình, dòng họ mình,
tổ chức mình, dân tộc mình, bất cứ cái gì dính tới mình, đều đứng hạng nhất!
Ngoài ra thì mặc kệ, sống chết mặc bây, tụi này sung sướng, như vậy đủ rồi!
Thật là hỡi ôi, cõi đời nổi trôi, vô cùng vô tận!
THM sưu tầm