“Cuộc sống của thân xác là cái ác
và cái giả dối. Vì vậy sự triệt tiêu sự sống ấy của thân xác là điều phúc và
chúng ta phải mong muốn cái đó” – Socrate nói.
“Cuộc sống là cái mà lẽ ra không
được có, là cái ác, và sự chuyển di vào hư vô là cái phúc duy nhất trong cuộc
sống” – Schopenhauer nói.
“Tất cả trong thế giới – cả sự
ngu dại lẫn sự khôn ngoan, cả sự giàu sang lẫn sự bần cùng, cả niềm vui lẫn nỗi
đau – tất cả đều là hư phù và tầm phào. Con người chết đi, và sẽ không còn lại
cái gì. Và cái đó là xuẩn ngốc” – Salomon nói.
“Không thể sống với ý thức về sự
không thể tránh khỏi khổ đau, bệnh tật, tuổi già và cái chết – phải giải phóng
mình khỏi cuộc sống, khỏi mọi khả năng sống” – Đức Phật nói.
Không việc gì phải đánh lừa mình
nữa. Tất cả đều là hư phù. Người nào không ra đời, người ấy hạnh phúc, cái chết
tốt hơn cuộc sống; phải thoát khỏi cuộc sống.
Trích Tự bạch của Lev Tolstoi
THM sưu tầm