Đã bao nhiêu lần rồi ta đưa ra luận đề “mình là con người mà” để sống với bản chất (hay là bản năng? Hay là tập khí tham-sân-si huân tập lâu ngày, lâu đời?) để biện minh cho những chút, và nhiều chút tồn tại trong mình?

Những sự dung dưỡng được ngụy trang bởi hai chữ con-người (làm người ai chẳng thế) đã đẩy ta đi xa, đi sâu vào những cơn mê, những căn bệnh trầm kha. Và đó chính là “động lực” để ta cứ khổ, cứ đau và rồi vẫn muốn sống chung với nó.

Đã bao giờ ta nhận diện là mình khổ, mình đau và mình mong muốn thoát khổ, vượt qua nỗi đau? Chắc nhiều, nhưng chỉ tội là ta thiếu một con đường, đôi khi thiếu nghị lực, dũng cảm cần thiết dù đã thấy con đường.

THM sưu tầm